Sủng hôn hào môn (trọng sinh)

Sủng hôn hào môn_chương 78

♣Chương 78♣

Edit+Beta: 明明

Trang trí bánh kem sinh nhật bằng CHOCOLATE - YouTube

“Ừm.” Mạnh Đình trả lời, ngước mặt lên, ánh mắt hai người chạm nhau, lại lần nữa dính lấy nhau, tình ý tràn đầy không cách nào che giấu, Mạnh Đình cúi đầu lần nữa gặm lấy môi Yến Tuy, tay Yến Tuy cũng trượt đến trên gò má Mạnh Đình, nhẹ nhàng nâng lên.

Môi chạm vào nhau, hô hấp lập tức trở nên rối loạn, nhịp điệu trong khoang ngực im lặng tăng nhanh, Mạnh Đình ôm chặt Yến Tuy hơn, mắt cậu chậm rãi khép lại, trong ánh sáng còn sót lạu chỉ có thể nhìn thấy Yến Tuy cười ánh mắt nhìn cậu, bộ dáng dịu dàng, khiến cậu thích.

Mạnh Đình thích đồng thời cũng càng nhiệt tình hơn, anh đến tôi đi, nụ hôn dịu dàng cũng biến thành nhiệt tình. Không biết hôn bao lâu, hai người mới thở dốc tách ra, nụ hôn này trước sau như một triền miên khiến người có lòng muốn ngừng mà không được.

Mạnh Đình dựa vào lồng ngực Yến Tuy, không nói chuyện, cậu khẽ nắm chặt quần áo Yến Tuy, đợi phản ứng thân thể của cậu và Yến Tuy dần dần tan đi.

Họ cứ như vậy ôm một lát, tay Mạnh Đình không tiếp tục đùa giỡn quần áo Yến Tuy nữa, ngước mắt nhìn người, có hơi buồn bực nói: “Anh sao còn chưa xong hả?”

Cậu đại khái chỉ còn lại gò má có chút nóng, nhưng phản ứng của Yến Tuy vẫn như trước rất lớn, khiến cậu hoảng sợ.

Yến Tuy nghe vậy lộ ra nét mặt bất đắc dĩ, anh ôm Mạnh Đình trở mình, đem cậu đặt đến trên giường, anh đưa tay xoa gò má Mạnh Đình, giọng điệu bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Em đè anh, anh có thể tiêu đi được?”

Trên người đè người anh yêu nhất cả đời, lại mới trải qua nụ hôn nồng nhiệt, bất kể là suy nghĩ trong lòng, hay là phản ứng thân thể, đều không do anh khống chế.

Nhưng Mạnh Đình nghe vậy vẻ mặt càng vô tội hơn: “Nhưng em muốn ôm anh.”’

Chẳng lẽ vì muốn để cho phản ứng lẫn nhau tiêu tan, cậu phải lăn ra xa sao?

Mạnh Đình nói tay ôm lấy cổ Yến Tuy, sáp đến mổ lên môi Yến Tuy, lại chủ động cọ cọ Yến Tuy, cậu nhỏ giọng nói: “Nếu không chúng ta trễ chút rời giường…”

Mạnh Đình lời còn chưa nói xong, cậu liền bị hôn lấy, cậu thật ra muốn nói với Yến Tuy, cậu có thể dùng tay giúp anh, nhưng Yến Tuy bị trêu chọc đến trình độ này, đã không phải tay của Mạnh Đình có thể an ủi được.

Không hề bất ngờ, Yến Tuy và Mạnh Đình hôm nay lại dậy trễ, trong nhà đã không có người sẽ cảm thấy kinh ngạc gì nữa.

Mạnh Đình phản ứng đỏ mặt có chút khó tiêu tan nhưng thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp, bọn họ có thể hiểu rõ Yến Tuy tại sao sẽ có chuyển biến lớn như vậy. Từ xưa đến này anh hùng khó qua ải mỹ nhân còn ít sao? Cũng chỉ là nhiều thêm một Yến Tuy mà thôi.

Sau khi Mạnh Đình ăn xong bữa sáng, chạy đến sân sau cắt một bó hoa cho Yến Tuy, Yến Tuy đang nói chuyện xong với bác Tiêu và má Vương, thì bị nhét vào lòng.

“Tặng anh, sinh nhật vui vẻ.” Mạnh Đình hôm nay có lẽ phải nói vô số lần sinh nhật vui vẻ với Yến Tuy, bắt được thời gian cậu cảm thấy thích hợp, sẽ lại nghiêm túc nói một tiếng cho Yến Tuy, cậu con ngươi sáng lấp lánh ở trong mắt Yến Tuy, hơn tất cả cảnh đẹp của thế gian.

Anh vui vẻ đón lấy hoa, lại kéo Mạnh Đình qua, hôn lên trán cậu: “Cảm ơn.”

“Ừm.” Mạnh Đình cảm nhận dịu dàng trên trán, trên mặt cũng tràn đầy vui vẻ, hôm nay sinh nhật Yến Tuy, cậu so với Yến Tuy, so với bất kì ai đều phải vui vẻ hơn.

Bác Tiêu má Vương còn có đám người hầu ở bên cạnh nghe lệnh, lại bị cặp chồng chồng ngọt ngào này làm mù mắt, Yến Tuy dắt Mạnh Đình đi, bọn họ hồi lâu sau đều chưa tỉnh lại.

Ánh mắt bác Vương từ bóng lưng Yến Tuy Mạnh Đình thu về, bày ra vẻ mặt đoan chính, nhìn đám người hầu nghiêm túc nói: “Được rồi, hôm nay khách đến có hơi nhiều, các người nhanh nhẹn đồng thời, cũng đều cảnh giác một chút, phát hiện có gì không đúng, lập tức nói cho Triệu Binh.”

“Vâng.”

Người trong nhà đều rất bận, chính là sinh nhật Yến Tuy, anh cũng còn có rất nhiều việc phải xử lý, Mạnh Đình không phải vẫn luôn dán dính lấy anh, cậu tìm được Yến Mạn Gia, giống như bà làm một vài việc khả năng cho phép lại không tính quấy rối.

“Ai ya, tiểu tổ tông cháu đến chỗ cô tham gia náo nhiệt cái gì, trở lên lầu đi.”

Yến Mạn Gia gần đây trù nghệ cải thiện, bà ở trong phòng bếp bận rộn, đều là dao và lửa, chỗ nào có thể để cho Mạnh Đình ở chỗ này ngốc, nhìn thôi cũng rất kinh hồn bạt vía.

Mạnh Đình buồn bực nhìn Yến Mạn Gia, cuối cùng cũng không muốn ương ngạnh, cậu phồng má, cũng không lên lầu, cậu mang Đại Hoàng và Mao Cầu đi thăm Hà Việt.

Ông và Yến Vũ chuyển đến trên lầu toà nhà bên cạnh Cổ Lê, Yến Tuy suy nghĩ vốn dĩ là muốn ở trên tiệc sinh nhật của anh chính thức giới thiệu bọn họ. Nhưng Yến Vũ làm chủ từ chối, ông muốn đợi chân Hà Việt ổn rồi, lại suy xét việc như vậy, hiện tại ông và Hà Việt không thể dùng thân phận ba của Yến Tuy tham gia tiệc rượu sinh nhật.

Hơn nữa phòng của bọn họ ở lầu một, ngày đó người đến người đi tạp nham, rất dễ dàng bị quấy nhiễu đến, Hà Việt mới từ phòng bệnh dưới tầng ngầm trở về, thân thể vẫn còn yếu. Như thế bọn họ dứt khoát chuyển đến tòa nhà bên cạnh sống cùng với Cổ Lê Bart, cũng thuận tiện bọn họ chăm sóc chân của Hà Việt.

Lúc ăn sáng, Hà Việt và Yến Vũ đều cố ý đi qua, tặng quà cho Yến Tuy, cũng nói sinh nhật vui vẻ, coi như là lời chúc với anh, đến tối, người quen Yến Tuy quá nhiều, ông và Hà Việt dưới tình huống như vậy, đều sẽ không lại lộ diện.

Mạnh Đình mang Đại Hoàng và Mao Cầu qua, cũng là muốn đem chúng nó giao phó cho Hà Việt và Yến Vũ, khách quá nhiều, khó tránh sẽ có người sợ chó hoặc sợ mèo, hoảng sợ không tốt, hoặc Đại Hoàng và Mao Cầu bị hoảng sợ tổn thương cũng không tốt.

“Ba Hà, người hôm nay có khỏe hơn chút nào không?”

Mạnh Đình ngồi trên sofa bên cạnh Hà Việt, sau đó hỏi, cậu trái lại sẽ không tận lực né tránh vấn đề  hỏi Hà Việt như vậy, khỏe chính là khỏe, không khỏe chính là không khỏe, bọn họ lại để Cổ Lê và Bart nghĩ biện pháp thì được rồi.

“Tốt hơn nhiều rồi.” Hà Việt trả lời giơ tay đón lấy Mao Cầu, lại cười cười với Mạnh Đình.

“Ừm, ba Hà người nhất định sẽ khỏe.” Mạnh Đình lần nữa khẳng định nói, cậu cúi đầu xoa xoa Mao Cầu ở trong ngực Hà Việt: “Mao Cầu ngoan, hôm nay mày ở với ba Hà còn có ba Yến, tao ngày mai lại đến đón chúng mày.”

“Meo.” Mao Cầu trả lời một tiếng, sau đó cọ cọ tay Mạnh Đình, Mạnh Đình lại tiếp tục sờ đầu nó.

Mạnh Đình ánh mắt di chuyển nhìn thấy Yến Vũ từ trên lầu cầm quần áo Hà Việt đi xuống, cậu lại nói: “Ba, Đại Hoàng thì giao phó cho ba, Đại Hoàng lại nặng thêm rồi, ba không thể để cho nó đè đến chân ba Hà, đương nhiên, ba cũng không thể đánh nó.”

Yến Vũ nhìn chằm chằm hai con thú cưng được Mạnh Đình xem thành người nhà bảo vệ, vẻ mặt chuyển thành bất đắc dĩ, ông gật đầu, ông đã tìm được phương thức như thế nào giao lưu với Mạnh Đình rồi, có vài lời đồng ý thì được, Mạnh Đình có Yến Tuy và Hà Việt bảo vệ, ông không đồng ý, đại khái chỉ có thể bị dạy dỗ.

Mạnh Đình lại tiếp tục ngồi ở phòng khách nhỏ tòa nhà bên cạnh với Hà Việt Yến Vũ một lát, Yến Tuy sai người đi qua tìm cậu, cậu mới đi.

“Đứa nhỏ này, có lúc thật sự không có biện pháp với nó.” Yến Vũ thầm thì vuốt đầu Đại Hoàng, Đại Hoàng bây giờ đối với Hà Việt Yến Vũ cũng đều quen thuộc rồi, lười biếng nằm trên sàn nhà, tùy tiện Yến Vũ vuốt, có thể nhấc mí mắt cho ông thì không tệ rồi.

“Nhưng cũng rất đáng yêu phải không?” Hà Việt trả lời nói, nhịn không được cười cười.

Yến Vũ thấy Hà Việt cười, sững sờ chốc lát, ông mới nhỏ giọng nói: “Thoạt nhìn trở về là đúng, em so với trước đây thích cười hơn nhiều.”

Yến Vũ rõ ràng bọn họ trở về cố hương là một phương diện, còn có chính là công trạng của Mạnh Đình và thú cưng của cậu, Hà Việt trước đây yên tĩnh phần lớn đều có cố giả bộ cho ông xem, hiện tại nhưng lại là thật sự yên tĩnh và dịu dàng.

Hà Việt bừng tỉnh, ông gật đầu, giơ tay, Yến Vũ tự động ngồi qua, để cho Hà Việt dựa vào, bọn họ cũng không lại nói nữa, cứ như vậy dựa vào nhau, chân của Hà Việt tuy còn chưa hoàn toàn khỏi, nhưng tâm tình của ông thật sự rất yên bình.

Mạnh Đình về đến lầu hai, Yến Tuy từ trong thư phòng đi ra, Mạnh Đình lập tức tăng nhanh bước chân: “Anh tìm em à.”

Yến Tuy nắm tay Mạnh Đình, khẽ gật đầu, mang cậu về phía phòng ngủ: “Chúng ta thay đồ, ông cậu ở Lê Thành đến rồi, chúng ta đi gặp ông.”

Gia chủ Hứa gia Hứa Thụ Mân Hải Thành rất nhiều năm không ra cửa, lần này sinh nhật Yến Tuy, ông lão từ Lê Thành đuổi đến, xác thực ngoài dự đoán của mọi người, nhưng hành trình của bọn họ cũng chưa từng công khai với bên ngoài, bằng không còn không biết vòng quyền quý và truyền thông hai bên phải suy đoán như thế nào.

“Ông là anh trai của bà nội anh, em cũng gọi là ông cậu thì được rồi.”

“Ừm.” Mạnh Đình gật đầu, trong lòng trái lại cũng không có cảm giác phải mất bình tĩnh gì, có Yến Tuy, cậu không cảm thấy cần sợ hãi.

Yến Tuy hôm nay trải qua sinh nhật, Mạnh Đình đương nhiên cũng mặc đẹp hơn, tuy vẫn là âu phục, nhưng cắt may và phối hợp vừa vặn, thoạt nhìn cảm thấy cũng vẫn là không giống. Yến Tuy vẫn là khí thế bức người, Mạnh Đình đứng ở bên cạnh anh hoàn toàn phù hợp với khí tràng của anh.

Cậu nắm tay Yến Tuy, rất khẳng định nói: “Chúng ta vẫn là xứng như vậy, chúng ta phải sánh đôi một đời.”

Yến Tuy nghe vậy trong con ngươi tràn ra ý cười, nâng cằm Mạnh Đình lên, ở trên môi cậu hôn một cái, sau đó mới dắt Mạnh Đình đi ra ngoài.

Anh thời gian xem như vừa khéo, họ đến cổng, xe của Hứa Thụ Mân liền cũng đến cổng rồi.

Yến Tuy dắt Mạnh Đình tiếp tục đi qua, Hứa Thụ Mân cũng từ trên xe đi xuống, ông lão mặc trường sam màu xanh thời trước, giống như Mạnh Đình ở trong tivi nhìn thấy lão tiên sinh dạy học, người thoạt nhìn cũng rất ôn hòa.

“Ông cậu.” Yến Tuy gọi người, nghênh đón ánh mắt Hứa Thụ Mân, anh lại nhìn Mạnh Đình bên cạnh anh, giới thiệu cho Hứa Thụ Mân: “Đây là Mạnh Đình, vợ cháu.”

“Chào ông cậu ạ.” Mạnh Đình cũng lập tức gọi người, cậu có thể cảm nhận được trong ánh mắt Hứa Thụ Mân đánh giá cậu, không có ác ý, nhưng cũng không tính thoải mái.

“Ừm, sinh nhật cháu ông qua xem chút, Hải Thành ông cũng rất nhiều năm không đến.”

Lần trước ông đến, còn là lúc em gái ông Hứa Thục Âm qua đời, người càng già càng đối chọi không nổi sinh ly tử biệt, Yến lão gia tử và Hứa Thục Âm qua đời, đối với Hứa Thụ Mân đả kích có chút lớn, những năm này ông đều không rời khỏi Lê Thành.

“Anh họ.” Trong xe lại xuống hai người, lại là một cặp nam nữ mười năm mười sáu tuổi, mặt mày có chút tương tự, thoạt nhìn chính là một đôi long phượng thai.

“Đây là Tư Hoành và Tư Nhã.”

Hứa Thụ Mân đơn giản giới thiệu một chút cho Yến Tuy và Mạnh Đình, Yến Tuy sau mười tám tuổi cũng hiển nhiên ít đến Lê Thành qua lại, thỉnh thoảng đến cũng chỉ là gặp ông lão rồi đi, đôi long phượng thai này Yến Tuy cũng coi như từng gặp, khi đó bọn họ cũng mới sáu bảy tuổi, bây giờ chính là ở trước mặt đụng phải, Yến Tuy cũng không thể nhận ra.

Yến Tuy gật đầu, tay hướng bên trong vẫy vẫy: “Chúng ta vào lại nói.”

Hứa Tư Hoành và Hứa Tư Nhã trái phải dìu Hứa Thụ Mân đi vào trong, ánh mắt bọn nó tò mò xoay chuyển ở trên người Yến Tuy và Mạnh Đình, tuy còn tính lễ phép, nhưng bộ dáng hứng thú dạt dào cũng không khó phát hiện.

Mạnh Đình nắm tay Yến Tuy có hơi chặt, nhưng cũng không đem căng thẳng của cậu biểu hiện ra, thanh mai trúc mã câu này, cậu gần đây thông qua Tiêu Huy Dân và Ninh Châu mới có thể hiểu rõ, cậu và Yến Tuy thì không phải thanh mai trúc mã.

Nhưng Yến Tuy và hai anh em kia kém nhau nhiều tuổi như vậy, cũng không thể tính đi, như vậy nghĩ, trong lòng Mạnh Đình yên tâm hơn nhiều.

Bọn họ đi được nửa đường, Yến Mạn Gia và Chân Hàm cũng đi đến nghênh đón, bọn họ phân tán lực chú ý của Hứa Tư Nhã và Hứa Tư Hoành, Mạnh Đình mới lại thả lỏng hơn chút, cậu nghiêng đầu qua, lại đối diện với ánh mắt của Hứa Thụ Mân, Mạnh Đình hoài nghi chớp chớp mắt.

Hứa Thụ Mân cười nhạt với Mạnh Đình, ánh mắt thu về, nhưng lông mày ông lại không chú ý vẫn luôn nhíu lại.

Yến Tuy tuy không có nói, nhưng anh lại buông tay Mạnh Đình ra, đổi thành ôm eo cậu, ý nghĩa bảo vệ này thật sự cũng rất rõ ràng.

Mạnh Đình quen thuộc bất kì tiếp xúc nào của Yến Tuy, đương nhiên cũng không có phát hiện khác biệt trong đó, bao gồm Hứa Thụ Mân ở bên trong, ánh mắt đầu tiên nhìn không ra, ánh mắt thứ hai thứ ba thì có thể nhìn ra. Mạnh Đình có lẽ là có chút không giống người bình thường, nhưng cậu cũng vẫn là vợ anh, trong lòng nghĩ như thế, Yến Tuy không thể mặc kệ, nếu là ở trước mặt bọn họ thể hiện ra, Yến Tuy tuyệt đối sẽ không buông tha.

Hai anh em Hứa Tư Hoành và Hứa Tư Nhã ở trong phòng khách được Yến Mạn Gia tiếp đãi, Yến Tuy Mạnh Đình cùng với Chân Hàm theo Hứa Thụ Mân đến trong thư phòng, bốn người bọn họ cùng nhau nói chuyện, chủ đề nhắm vào Diêm thị và Tiêu thị.

Mạnh Đình đương nhiên không nhúng tay vào, nhưng cậu ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Yến Tuy, cũng không cảm thấy không tự nhiên.

Nói chuyện đến sắp ăn trưa, bọn họ mới từ trên lầu đi xuống, Hứa Tư Hoành và Hứa Tư Nhã rất biết nói chuyện, chọc Yến Mạn Gia vui vẻ một trận, bầu không khí khá tốt.

“Cô, đợi cháu và anh nghỉ hè, chúng cháu có thể qua chơi không?”

Yến Mạn Gia tuy cảm thấy hai đứa nhỏ này nói chuyện rất thú vị, nhưng trong nhà ai làm chủ, trong lòng bà vẫn là rất rõ ràng.

Bà trả lời, cũng không ném vấn đề cho Yến Tuy hoặc Mạnh Đình: “Hiện tại cách ngày nghỉ hè còn sớm, đến lúc đó các cháu có thể không muốn đến nữa, chúng ta trước ăn cơm, các cháu sáng sớm từ Lê Thành đuổi đến, nên cũng đói rồi.”

Yến Mạn Gia ánh mắt xoay chuyển nhìn thấy đám người Chân Hàm và Mạnh Đình, nụ cười trên mặt bà mới rõ ràng hơn: “Cậu cả nhanh đến, cháu bảo má Vương cố ý chuẩn bị đồ cậu thích.”

“Đình Đình bảo bối cũng ăn nhiều chút, cháu hôm nay phải theo Yến Tuy, sẽ phải mệt.”

“Cháu không mệt, cô cũng ăn nhiều chút.” Mạnh Đình và Yến Mạn Gia nói chuyện, sau đó mới theo Yến Tuy ngồi đến trên vị trí.

Trên bàn ăn không tiếp tục thói quen tán gẫu nói cười, Hứa gia cũng là như vậy, sau khi Hứa Tư Hoành và Hứa Tư Nhã đi qua ngồi xuống, cũng khôi phục nhã nhặn và an tĩnh, trái lại là Yến Mạn Gia còn không ngừng chăm sóc bọn họ ăn cơm.

Thấy bọn nó còn thỉnh thoảng nhìn Mạnh Đình và Yến Tuy, Yến Mạn Gia đặt đũa xuống, lại nhấn mạnh với bọn nó một lần.

“Yến Tuy và Đình Đình bảo bối tình cảm tốt, chúng ta ăn của chúng ta, đừng quan tâm chúng nó.”

Mạnh Đình vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng gắp cho Yến Tuy, cũng không quản quá nhiều, bọn họ nhìn cũng vô dụng, Yến Tuy sớm chính là của cậu, cũng chỉ thích cậu.

Sau khi ăn trưa xong, Mạnh Đình và Yến Tuy ở phòng khách ngồi một lát, thì bảo bác Tiêu sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho ba người Hứa Thụ Mân, Yến Tuy và Mạnh Đình cũng lên lầu, lúc sắp đến bốn giờ, bọn họ xuống đón khách.

Thời gian sắp đến sáu giờ tối, phóng tầm mắt nhìn trong đại sảnh, trong Hải Thành gia tộc nhận được thiếp mời đều có mặt, Yến Tuy cầm ly rượu, mang Mạnh Đình mời rượu, bác Tiêu đi qua, ở bên người Yến Tuy nhỏ giọng, Yến Tuy mang Mạnh Đình lại đi về phía cửa lớn.

Có thể khiến họ tự mình đến cổng đón người, ngoại trừ gia chủ Hứa gia Lê Thành đã đến, lại còn có thể có người khác? Hứa Thụ Mân cũng có chút tò mò, nhưng dựa vào hàm dưỡng của ông lão sẽ không đem tò mò của mình lộ ra, mặc kệ là người nào, Yến Tuy mang vào, ông lão sẽ biết.

Yến Mạn Gia và Chân Hàm cũng đứng lên, bọn họ đại khái đoán ra là ai đến.

“Mẹ.” Mạnh Đình gọi một câu Ninh Châu vội vàng xuống xe, cậu thấy Ninh Châu trang phục lộng lẫy lại khen ngợi một câu: “Mẹ hôm nay thật đẹp.”

Tiêu Huy Dân cũng từ trên xe xuống, Mạnh Đình tâm tình tốt, miệng cũng liền ngọt: “Cha và các anh cũng rất đẹp trai.”

Nhưng lời cậu dừng lại một chút, lại bỏ thêm một câu: “Yến Tuy đẹp trai nhất.”

Ba người đàn ông Tiêu gia còn chưa bắt đầu vui vẻ, nét mặt đều chuyển thành bất đắc dĩ, nhưng mấy ngày kia sống chung, bọn họ cũng biết vị trí Yến Tuy ở trong lòng Mạnh Đình không thể nào thay thế.

Yến Tuy nghe vậy trên mặt lộ ra ý cười, ở trong mắt đám người Tiêu Huy Dân, kia chính là đắc ý.

Yến Tuy đón lấy ánh mắt khó lường của cha con Tiêu gia, cũng chào hỏi: “Cha, mẹ, Tử Ngang, Tử Mặc, mọi người đuổi đến cũng mệt rồi, đi vào vừa ăn, chúng ta lại vừa nói chuyện đi.”

“Đợi đã…” Tiêu Huy Dân vội vàng nói, ông được Mạnh Đình khen ngợi thiếu chút quên mất lão gia tử nhà ông.

“Ông nội Nặc Nặc cũng đến.”

Ông đi đến bên cạnh xe, tự mình mở cửa xe, đỡ Tiêu lão gia tử.

Hơn bảy mươi tuổi, tuổi tác không chênh lệch với Hứa Thụ Mân, nhưng cảm giác cho người ta là hoàn toàn không giống với Hứa Thụ Mân, là một ông cụ thoạt nhìn khá nghiêm túc mạnh mẽ, khí tràng còn có mấy phần tương tự với Yến Tuy.

“Nặc Nặc, gọi ông nội.”

Mạnh Đình từ bên người Ninh Châu nghiêng người qua, nhìn qua, cậu lập tức liền gọi: “Chào ông nội ạ.”

Tiêu lão gia tử nhìn chằm chằm Mạnh Đình và Ninh Châu ở bên cạnh cậu, lúc này mới ‘ừ’ một tiếng, lập tức ánh mắt ông lão rơi đến trên người Yến Tuy, thanh âm cũng rất lạnh lùng: “Cậu chính là người kết hôn với Nặc Nặc?”

Yến Tuy những năm này căn bản giao tiếp đều là người có vai vế như Tiêu lão gia tử, anh cũng không khó chịu, anh gật đầu: “Vâng, ông nội, cháu và Đình Đình đã kết hôn nửa năm.”

Yến Tuy cũng biết Tiêu lão gia tử tại sao có loại thái độ này với anh, nhưng anh vẫn không cảm thấy anh cần phải cúi đầu nhận sai cái gì.

“Tiêu tam công tử sai người làm bị thương Đình Đình, còn trêu chọc mẹ và cô cháu nhiều năm như vậy, cháu có thể giữ lại một mạng cho ông ta, chính là xem trên phương diện tình cảm qua lại của hai nhà.”

Anh chính là lúc đó thật sự giết chết Tiêu Tư, Tiêu gia bây giờ cũng không có biện pháp với anh, quan hệ hai nhà sẽ càng gay gắt hơn, nhưng Yến Tuy vẫn không sợ.

Anh có thể giữ lại mạng của Tiêu Tư, đương nhiên cũng không phải bởi vì phần tình cảm gì như anh nói, chết quá tiện nghi gã, gã sống, Yến Tuy cũng mới có thể lần lượt từ trên người gã báo thù.

Ánh mắt Tiêu lão gia tử vẫn đặt ở trên người Yến Tuy, hai người đối mặt, khí tràng tương đối vi diệu.

Lúc Tiêu Huy Dân đang tính toán nói chút gì đó, Tiêu lão gia tử và Yến Tuy gần như cùng lúc thu hồi ánh mắt, khí tràng vi diệu kia cũng không còn nữa.

Yến Tuy nhìn về phía Ninh Châu bọn họ, tránh qua một bước, tay giơ lên hướng vào trong: “Bên trong mời.”

Mạnh Đình nắm lấy cánh tay khác của Yến Tuy, lại lần nữa tới gần bên người Yến Tuy, ý nghĩ trong lòng cậu vẫn không có bất kì dao động nào, nếu như người Tiêu gia không thích Yến Tuy, như vậy cậu cũng sẽ không thích bọn họ, bản thân cậu có thể kiếm tiền cho Yến Tuy, cũng không hiếm lạ Tiêu gia có thể cho cậu cái gì.

Sự hiểu biết của Mạnh Đình đối với Tiêu gia vẫn quá mức ít ỏi, bọn họ có thể cho cậu vĩnh viễn không chỉ là tài phú, Mạnh Đình càng là hiểu rõ, cũng sẽ không thay đổi, cậu vẫn luôn đều rất rõ ràng, cái gì đối với cậu mà nói là quan trọng nhất, đó là Yến Tuy.

Yến Mạn Gia và Chân Hàm ở cửa phòng khách đợi, sau đó nhiệt tình nghênh đón bọn họ vào, theo sau là mấy gia chủ có lai lịch cũng đến nghênh đón, có mấy người đã từng giao tiếp với Tiêu lão gia tử, lại có mấy người khác quen biết Tiêu Huy Dân.

Yến Tuy còn chưa mở miệng giới thiệu, thanh âm vo ve thảo luận trong phòng khách liền cuộn trào, hôm nay sinh nhật Yến Tuy, Yến thị chính là dù kết thù với Tiêu thị, cũng sẽ không chọn ngày như vậy đến cửa.

Với lại từ xa xa nhìn chẳng hề có cảm giác, cảm giác giữa hai nhà có bất kì giương cung bạt kiếm gì, Yến Mạn Gia còn cùng với phu nhân gia chủ Tiêu gia cười cười  nói nói, lập tức bọn họ còn nhìn thấy Yến Tuy giới thiệu người Tiêu gia cho Hứa Thụ Mân.

Trên mặt Hứa Thụ Mân xuất hiện nét mặt vô cùng kinh ngạc, lập tức chào hỏi với Tiêu lão gia tử, bọn họ cho dù không có tình cảm qua lại gì, nhưng đã từng cùng là một trong đương gia bốn gia tộc lớn, không thể nào không biết đối phương.

“Không ngờ đến Yến Tuy và Tiêu gia các ông còn có duyên phận như vậy…”

Hứa Thụ Mân cảm thán một câu, trong lòng ông lão biết mục đích ông lão lần này đến Hải Thành sợ là không thể hoàn thành, Tiêu thị căn bản không đối địch với Yến Tuy, tất cả ưu thế mà Diêm thị chiếm giữ, hiện tại nhìn chính là Yến Tuy đào hố cho lão.

Ông lão muốn ở giữa làm điều hòa, sợ là không thể nào, Diêm Uẩn Sinh chưa hẳn cam lòng, Yến Tuy cũng sẽ không đồng ý.

Ninh Châu cho dù rất nhiều năm không tham gia trường hợp xã giao như vậy, lúc này cũng sẽ không luống cuống, càng không cần nói Tiêu Huy Dân bọn họ, bọn họ bưng ly rượu, cùng với những người tới lui chạm ly, bất luận là dáng vẻ hay là lời nói đều là cẩn thận.

Không hiểu rõ chân tướng thật sự có rất nhiều người đều lại lần nữa xem kĩ Yến Tuy, cảm thấy thủ đoạn của anh thực sự quá lợi hại, mặc kệ anh bỏ ra giá tiền gì, anh có thể khiến người Tiêu gia cùng anh hòa giải, còn vì anh đến Hải Thành tham gia tiệc rượu sinh nhật của anh, tuyệt đối là ngoài ý muốn của mọi người.

“Không hổ là anh họ…” Hứa Tư Hoành có chút thái độ kiêu ngạo đều không khỏi cảm khen ngợi một câu như thế.

Lúc này ngoài cửa lại đến bảy tám người, nhưng lại là đám người Cố Lãng Chung Minh, hắn là bạn của Yến Tuy, đương nhiên có thiệp mời riêng, một đám người cầm quà cười nói đi vào, Yến Tuy mang Mạnh Đình đi lên nghênh đón, bầu không khí tiệc rượu nặng nề bỗng chốc liền trở nên sôi nổi.

Khách đến mặc kệ có dụng tâm hay không, đều sẽ đưa đến chút quà, phần lớn mọi người đều là để cho bác Tiêu nhận quà đưa đến trong căn phòng để quà tặng, cũng còn có thứ sẽ mở ở trước mặt, ví dụ như đám người Cố Lãng chơi rất thân với Yến Tuy.

Cố Lãng cũng coi như dụng tâm, hắn tìm cho Yến Tuy là một cốt điêu* mấy trăm năm của vị đại sư nào đó, giống như hiến vật quý, vội vàng không kiềm nổi xé ra. Bị những người bạn khác giễu cợt, bọn họ còn cho rằng là bảo bối hiếm lạ gì.

*Cốt điêu: Là ở trên xương cốt động vật điêu khắc hình ảnh, nghệ thuật hoa văn. Cũng chỉ dùng xương cốt động vật điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật

Cố Lãng trái lại cũng không để ý bọn họ chơi đùa chế giễu, hắn nhìn về phía Mạnh Đình, cười nhạo hỏi một câu.

“Chị dâu nhỏ là tặng mình cho Yến Tuy làm quà sao? Ha ha ha…”

Hắn mắt sắc trên cổ áo Mạnh Đình còn lưu lại một vài vết tích mờ nhạt, bị hắn trông thấy.

Mạnh Đình không phát hiện ánh mắt của hắn có gì không đúng, cậu khẽ lắc đầu: “Tôi vốn dĩ chính là của Yến Tuy, không thể tính là quà, tôi có chuẩn bị quà.”

Mạnh Đình nhìn thời gian, sau đó kéo Yến Tuy đi đến phía trước tivi phòng khách, cậu cầm lấy điều khiển từ xa, đổi kênh. Đám người Cố Lãng thấy náo nhiệt liền cũng cùng nhau vây quanh đến, người khác rất tò mò thì cũng nhao nhao đi qua.

Hứa Tư Nhã mắt nhìn chằm chằm tivi, rất là tò mò hỏi một câu: “Chị dâu họ là muốn chúng ta xem quảng cáo sao?”

Tuy không cùng gia tộc, không cùng thành phố, nhưng đám tiểu bối trong Hứa gia đối với Yến Tuy đều không xa lạ, thậm chí là thế hệ cha mẹ của bọn nó đều rất thích dùng Yến Tuy đến dạy dỗ hoặc khuyến khích bọn nó.

Lần này Hứa Thụ Mân đến Hải Thành, bọn nó trùng hợp biết được, giày vò mấy ngày, mới khiến Hứa Thụ Mân đồng ý, mục đích chủ yếu trong đó chính là muốn xem xem Yến Tuy được các trưởng bối khen ngợi, đến cùng là bộ dáng gì.

Người cũng như tên, nhìn thấy người, cô bé và Hứa Tư Hoành đều coi như chịu phục, đồng thời càng thêm tò mò, lại là Mạnh Đình bên người anh, chị dâu họ quá mức xinh đẹp lại rõ ràng không giống người bình thường.

Cô bé cho rằng Mạnh Đình có thể trở thành vợ Yến Tuy, cậu lớn lên rất đẹp là nguyên nhân lớn nhất.

Mạnh Đình nghe vậy cũng không đi nhìn Hứa Tư Nhã, cậu lại liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nghiêng đầu nói với Yến Tuy: “Lại đợi một phút nữa.”

Yến Tuy nhìn Mạnh Đình, giơ tay xoa tóc cậu, gật đầu: “Được, anh không vội.”

Mạnh Đình muốn tặng quà gì cho anh, Yến Tuy đại khái có thể đoán ra, chỉ là anh cho rằng Mạnh Đình là muốn buổi tối lúc chỉ có họ, lại cho anh, lại không ngờ cậu còn làm trò khác, Yến Tuy vẫn luôn không có hứng thú gì với quà tặng, bỗng nhiên cũng có hơi tò mò.

“Đây là…buổi họp báo sản phẩm công ty của chị dâu nhỏ và Yến Minh Á.”

Chân Hàm đi đến đằng trước, ánh mắt lướt qua tivi, vừa nhìn thì nhìn ra Minh Á ở phía trước nói chuyện, hắn ngồi xuống chống cằm, hắn cũng rất tò mò quà Mạnh Đình sẽ làm quà gì tặng Yến Tuy.

Người khác cũng đều đặt ánh mắt lên màn hình tivi to lớn ở phòng khách Yến trạch, còn thật sự là Yến Minh Á.

Hắn đến Hải Thành lâu như vậy, một vài trường hợp xã giao, hắn cũng thường xuyên có mặt, căn bản người ở hiện trường đều có thể nhớ mặt hắn, càng huống chi hắn mở công ty nước hoa kia tốc độ quật khởi khá nhanh, độ danh tiếng càng ngày càng cao, hắn đã bắt đầu trở thành tấm gương cho đám nhỏ đồng lứa học tập.

“Lựa chọn thời gian ở ngày hôm nay như vậy phát hành tác phẩm nước hoa mới nhất của Đình Á chúng tôi, cũng là có nguyên nhân, hôm nay là sinh nhật của người yêu thầy điều chế nước hoa cấp cao nhất của chúng tôi, cậu ấy muốn đưa chai nước hoa này tặng cho anh ấy làm quà sinh nhật.”

Yến Minh Á nhìn ống kính, dường như cũng đoán được tình hình Yến trạch bên kia, Mạnh Đình mang Yến Tuy đến trước màn hình xem. Hắn tất nhiên là muốn đem ý của Mạnh Đình biểu đạt đúng chỗ mới được, hắn tạm dừng lại tiếp tục nói.

“Mọi người nhìn thấy, sản phẩm lần này của chúng tôi chỉ có một chai, đó là bởi vì chai nước hoa này, thầy điều chế nước hoa cấp cao nhất vĩnh viễn chỉ tự tay điều chế cho người yêu của cậu ấy, ngoại trừ cậu ấy có thể tặng người ra, trên thị trường sẽ không có phiên bản chai màu vàng được bán ra.”

“Nếu như trên mạng có xuất hiện cái gọi là phiên bản màu vàng, không cần hoài nghi, khẳng định là giả.” Yến Minh Á nói đến chỗ này nở nụ cười cười nhạo, Mạnh Đình nhìn tivi mắt hơi trợn tròn, cậu không rõ này có cái gì buồn cười.

Yến Tuy nghiêng đầu nhìn Mạnh Đình, đang muốn nói gì, Mạnh Đình nhanh chóng lại lắc lắc tay anh: “Còn chưa nói xong nữa…”

Yến Tuy chỉ có thể quay đầu lại nhìn, nhưng lại là khung cảnh quay phim Mạnh Đình trong phòng điều chế nước hoa.

“Yến Tuy thật sự có thể nhìn thấy tôi sao?”

Trong video Mạnh Đình nhìn chằm chằm ống kính, chớp mắt nghi ngờ, người quay phim cho cậu khẳng định cậu mới lại yên tĩnh đứng: “Yến Tuy, sinh nhật ngày đó em và anh đều rất bận, em hôm đó có thể không có thời gian điều chế nước hoa, cho nên em bảo Thi Thi giúp em ghi hình.”

“Em đặt tên cho nó là Yến Đình, không có ý nghĩa gì, chính là cảm thấy như vậy gọi dễ nghe. Đây là nước hoa em tặng cho anh, vĩnh viễn em cũng chỉ điều chế cho anh.”

Trước ống kính Mạnh Đình vừa bắt đầu nói chuyện là có chút cẳng thẳng và không tự nhiên, nhưng nghĩ đến Yến Tuy có thể nhìn thấy, cậu khóe mắt đuôi lông mày lại dần dần thả lỏng. Tốc độ nói chuyện của cậu không nhanh nhưng lại rất chân thành, Yến Tuy nhìn thấy Mạnh Đình trong màn hình, nghiêng đầu lại đối diện với con ngươi Mạnh Đình nhìn qua chẳng mảy may thay đổi, tim anh bỗng nhiên rung lên, tình cảm sâu đậm lại bắt đầu lên men.

Mạnh Đình lại lắc lắc tay Yến Tuy, mới khiến Yến Tuy tiếp tục nhìn màn hình, mà cậu chính là  giữa màn hình và Yến Tuy không ngừng nhìn tới nhìn lui, cậu phải xác nhận Yến Tuy phải hay không thật sự thích quà cậu, kinh ngạc vui mừng.

Mạnh Đình trong video toàn bộ đeo khẩu trang, nhưng người ở trước tivi vừa liếc nhìn thì có thể nhìn ra đây là Mạnh Đình, chính là đui mù mới nhìn không ra, nghe thanh âm cũng có thể biết là cậu.

Mạnh Đình trong video không lại nói chuyện, ống kính cũng kéo ra xa một chút, cậu bắt đầu điều chế nước hoa.

Hứa Tư Nhã ánh mắt dịch chuyển, cho rằng không có cái gì hay, nhưng ánh mắt quần chúng còn ở trên màn hình tivi, Hứa Tư Nhã có hơi không hiểu ra sao cả, cũng đem ánh mắt dịch chuyển về, nhưng lại là hiểu rõ quần chúng tại sao còn đang xem.

Mạnh Đình điều chế nước hoa và cậu trong cuộc sống ngày thường hoàn toàn không giống, không có trời sinh trở ngại bức tường vô hình giữa cậu và mọi người giao lưu, cậu ánh mắt chuyên chú, trong lòng nghĩ thế nào tay liền làm như thế đấy, thật sự có loại phong phạm bậc thầy hoặc tôn sư.

Cậu xác thực là thầy điều chế nước hoa cấp cao nhất công ty nước hoa Đình Á, nếu như giả cho đổi lại.

Ghi hình Mạnh Đình điều chế nước hoa cũng chưa toàn bộ phát xong, lại trở về hiện trường buổi họp báo sản phẩm.

Yến Minh Á cười cười, hắn biết người bên dưới cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, nhưng chiếu toàn bộ hành trình, nói không chừng có người suy nghĩ ra phối phương của bọn họ, có loại mạo hiểm này, Yến Minh Á là tuyệt đối sẽ không làm.

“Cho nên tên chai nước hoa này của chúng tôi tên là Yến Đình, tên tiếng anh là BestLove.” Yến Minh Á lại ở trên máy tính trước mặt hắn nhấn xuống, một dòng quảng cáo tivi liền hiện ra, ngay cả ngôn ngữ quảng cáo tuyên truyền đều gọi là “GỬI TỚI NGƯỜI TÔI YÊU NHẤT”.

Này nên không gọi là buổi thông báo sản phẩm, mà là buổi tỏ tình dành riêng cho người yêu của thầy điều chế nước hoa cấp bậc cao nhất mới đúng.

“Ngoài ra phải chia sẻ cho mọi người vài tin tức tốt, Yến Đình BestLove giành được giải nhất phẩm hương nước F, ở nước D…”

Yến Minh Á vừa chia sẻ, gần như dựa vào Yến Đình BestLove, đem giải thưởng trong ngành nước hoa nước ngoài nói được tên đều giành lấy, trên màn hình vài ban giám khảo đối với nó bình luận tràn đầy kinh ngạc vui mừng.

Trong đó có một giám khảo trực tiếp đối thoại với Yến Tuy: “Yến, sinh nhật vui vẻ. Cậu thật sự quá hạnh phúc, nếu như có người đem nó tặng cho tôi, tôi sẽ bằng lòng gả cho người đó. Yến Tuy, cậu có thể tặng cho tôi một chai không?”

Lời này nghĩa khác quá lớn, Yến Tuy tặng cho giám khảo này nước hoa, há không phải nhiều thêm một người ngấp nghé Yến Tuy sao, tuyệt đối không thể nào.

“Yến Tuy, anh không thể tặng cho anh ta.”

Mạnh Đình nhớ ra, này chỉ là ghi hình, bên kia căn bản không thể nhìn thấy cậu từ chối, cậu chỉ có thể nghiêng đầu bảo Yến Tuy trả lời từ chối không thể tặng cho hắn.

Yến Tuy nghiêng người qua, kéo Mạnh Đình vào trong ngực, sau đó ôm lấy: “Được, không tặng.”

Đây là quà sinh nhật Mạnh Đình tặng cho anh, ý nghĩa chân chính là quà tặng duy nhất, đầu của anh úng nước mới sẽ tặng cho người khác.

“Ừm.” Mạnh Đình gật đầu, những bất an kia tan đi, mặt mày cậu lại khôi phục nhu hòa: “Em đặt nước hoa ở trên tủ đầu giường, buổi tối anh thử xem, thích hay không thích.”

“Thích, anh thích.” Yến Tuy ôm lấy Mạnh Đình lại chặt hơn, Mạnh Đình tặng anh quà gì anh đều thích, cậu dụng tâm như vậy, Yến Tuy ngoại trừ thích, lại nhiều hơn là cảm động, loại cảm động không cách nào dùng ngôn ngữ nói cho Mạnh Đình biết.

“Ừm.” Mạnh Đình nghe vậy thanh âm trả lời lại vô cùng vui vẻ, câu lại lần nữa nghiêm túc nói: “Sinh nhật vui vẻ, Yến Tuy.”

“Có em ở, anh sẽ vui vẻ.”

Yến Tuy trả lời, buông Mạnh Đình ra, đám người Cố Lãng còn chưa kịp đùa bỡn, anh liền cúi đầu ở trên môi Mạnh Đình hôn. Bầu không khí xung quanh tạm dừng, tiếp đó lại càng náo nhiệt hơn, nhưng mọi người phần nhiều đều là bộ dáng hạnh phúc.

Cố Lãng nhìn chằm chằm Yến Tuy và Mạnh Đình bộ dáng hạnh phúc kia, hắn nghiêng đầu hơi đồng tình liếc nhìn Chân Hàm: “Hàm Tử, đừng nói cho tôi biết, cậu không sâu răng, cậu mỗi ngày bị đút nhiều đường như vậy, răng còn có thể tốt sao?”

Cố Lãng nói lại nhìn hàm răng Chân Hàm, sau đó bị đạp một cái: “Cút.”

Yến Mạn Gia trái lại là tràn đầy đồng tình gật đầu, bà mỗi ngày đều bị đút đường, đều sắp nếm không ra ngọt là mùi vị gì nữa.

“Hóa ra chị dâu nhỏ chính là thầy điều chế nước hoa thần bí kia.” Chung Minh nhìn chằm Mạnh Đình bị Yến Tuy hôn, gò má đỏ tươi, chỉ cảm thấy người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nhưng Mạnh Đình đem video cậu điều chế nước hoa đều phát ra rồi, chính là muốn diệt sạch loại suy đoán này.

Cậu chính là thầy điều chế nước hoa kia, cho dù cậu trẻ đến mức không thể nào tưởng tượng được, dù cậu thoạt nhìn bẩm sinh có khiếm khuyết. Nhưng cậu cũng không phải vô dụng, cậu có thể làm vì Yến Tuy điều chế ra nước hoa độc nhất trên thế giới.

“Phải, thật sự không ngờ đến.” Mấy người ở bên cạnh Chung Minh phụ họa.

Yến Minh Á hiện tại ở Hải Thành lăn lộn đến thuận buồm xuôi gió, công ty của hắn tự nhiên được chú ý, bậc thầy điều chế nước hoa phía sau sản phẩm của hắn, đương nhiên cũng là một trong những vấn đề mọi người nhiệt tình thảo luận.

Hứa Tư Nhã và Hứa Tư Hoành lại nhìn Mạnh Đình, trước đó không dám dùng ánh mắt như vậy nhìn, có lẽ cậu bây giờ gia thế vẫn có chút kém Yến Tuy, nhưng bản thân cậu vẫn là có bản lĩnh, Hứa Thụ Mân sau khi nghe nói, cũng khẽ gật đầu.

Nguyên nhân ông gật đầu lại không chỉ là bởi vì Mạnh Đình có bản lĩnh này, mà là Tiêu gia ở phía sau cậu, ông lão cho rằng đó mới là sức mạnh cậu có thể đứng ở bên cạnh Yến Tuy.

Bên tai Yến Tuy truyền đến các loại bình luận náo nhiệt, nhưng lại hơi cau mày, vốn Mạnh Đình được người khen ngợi, anh cũng nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng các loại khen ngợi biến thành so sánh Mạnh Đình xứng hay không xứng, anh cảm thấy có chút không thích.

Mạnh Đình lại là không để ý bình luận của những người kia, có lẽ bất luận ánh mắt gì nhìn qua, cậu hiểu hoặc không thể hiểu, cậu đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt nhẹ Yến Tuy cau mày, sau đó hơi lo lắng hỏi: “Anh là mệt sao?”

Yến Tuy đối diện với ánh mắt của Mạnh Đình, thoải mái cười, anh lắc đầu: “Không có, không mệt.”

“Không ngờ đến Nặc Nặc của chúng ra còn có bản lĩnh như vậy.”

Ninh Châu kéo tay Tiêu Huy Dân đi tới, bỗng nhiên liền có chút nước mắt, bà nên vì Mạnh Đình cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng hiện tại bà chỉ muốn khóc.

“Mẹ, người sao lại khóc rồi?” Mạnh Đình rút một tờ khăn giấy đi qua, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho Ninh Châu, cậu sợ làm hư trang điểm của bà, lau rất là cẩn thận.

“Mẹ đừng khóc, sau này con cũng điều chế nước hoa tặng mẹ.”

Thật ra công ty Đình Á đến mùa xuân sang năm phải tuyên bố sản phẩm mới kia thì rất thích hợp với Ninh Châu, nhưng cậu trước thời hạn điều chế ra tặng cho Ninh Châu nên cũng không có gì.

“Ừm.” Ninh Châu trả lời, lại đưa tay ôm lấy Mạnh Đình: “Bảo bối thật lợi hại, mẹ là quá vui mừng.”

“Ừm.” Mạnh Đình nhẹ nhàng vuốt ve tóc Ninh Châu, sau đó mới buông bà ra, nhưng người xung quanh đều kinh ngạc đến ngây người.

“Chuyện gì xảy ra? Người nhà của chị dâu nhỏ tìm được rồi?”

Cố Lãng hỏi Chân Hàm, thấy hắn bình tĩnh như vậy, hắn khẳng định biết rồi, nhưng lại không hề có tiếng gió nào lộ ra.

Chân Hàm khẽ ừm một tiếng, nhưng lại không nhiều lời, mà Yến Tuy cũng dắt Mạnh Đình qua, đi về phía trong, người hầu đẩy ra xe bánh kem, Yến Tuy còn có lời phải nói trước.

“Hôm nay là sinh nhật của Yến mỗ, cảm ơn các vị trong lúc bận rộn bớt thì giờ đến đây, tôi và vợ đều rất vui.”

Yến Tuy nói xong hơi cúi người, sau đó lại đứng thẳng tiếp tục nói: “Hai vị trưởng bối đặc biệt quan trọng có thể đến, Yến Tuy vô cùng cảm kích, tôi phải mời bọn họ với tôi và Mạnh Đình cùng nhau cắt bánh kem.”

Yến Tuy đi đỡ Hứa Thụ Mân, Mạnh Đình đi đỡ Tiêu lão gia tử, Yến Tuy có thể cho mặt mũi này, bọn họ không thể nào không đồng ý.

Hát bài hát sinh nhật, sau đó cắt bánh kem, chia bánh kem, người Tiêu gia và Yến Mạn Gia Chân Hàm như nhau đứng ở tận cùng bên trong, thân phận của bọn họ đã đã rất rõ ràng rồi.

“Cha cho người này.” Mạnh Đình đưa bánh kem cho Tiêu Huy Dân, lại ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Tiêu Huy Dân vui tươi hớn hở đón lấy: “Cảm ơn Nặc Nặc.”

Còn Tiêu lão gia tử và Hứa Thụ Mân đều là tự thân Yến Tuy đưa cho bọn họ, họ đưa xong cho trưởng bối quan trọng, sau đó mới để cho người hầu tiếp nhận, tiếp tục chia bánh kem.

Mà Mạnh Đình cũng giương mắt nhìn chằm chằm, bánh kem sinh nhật của Yến Tuy, cậu sao có thể không ăn.

Yến Tuy kéo Mạnh Đình qua, trên bàn phía sau bọn họ, anh sớm đã cắt xong cho Mạnh Đình đặt ở đó rồi.

Mạnh Đình kinh ngạc vui mừng nhìn, cậu khoét một muỗng, nhưng lại là trước đút cho Yến Tuy một miếng, sau đó lại nhìn chằm chằm anh hỏi: “Ăn ngon không?”

“Ngon.” Yến Tuy gật đầu trả lời, thấy Mạnh Đình khoét cho bản thân một muỗng, anh lại đưa tay ra lau bánh kem dính trên khóe môi, dặn dò một câu: “Ăn từ từ thôi.”

“Ừm.” Mạnh Đình mím môi, nuốt bánh kem xuống, bộ dáng tươi cười trên khóe môi cậu lại lần nữa hiện lên, cậu cảm thán nói: “Hôm nay em thật sự là quá vui.”

Yến Tuy cũng biết Mạnh Đình tại vì sao mà vui, anh không trả lời, đưa tay xoa trán Mạnh Đình, sau đó không thể kiềm chế tình cảm cúi đầu hôn xuống mi tâm cậu.

Yến Tuy hiển nhiên biết từng hành động của anh và Mạnh Đình tùy thời bị người chú ý, nhưng anh không cảm thấy anh cần phải để ý cách nhìn của bọn họ, chí ít ở hôm nay ngày như vậy, anh muốn dựa theo tâm ý của bản thân.

Gần đây tui lười dịch kinh khủng, mở lap ra rồi đóng lap lại, không có tí động lực dịch truyện gì cả, nghĩ mà nó chán 

 

 

 

2 bình luận về “Sủng hôn hào môn_chương 78”

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.