Sủng hôn hào môn (trọng sinh)

Sủng hôn hào môn_chương 29

♠Chương 29♠

Edit+Beta: 明明

Hình ảnh có liên quan

Sáng sớm Mạnh Đình tỉnh dậy, Yến Tuy còn đang ngủ, cậu nhìn người chằm chằm một hồi, trước kia lúc này Yến Tuy sắp thức dậy, tay cậu phủ lên lồng ngực anh từ từ di chuyển, lại chuyển động lên xuống.

Thật ra tối qua cậu muốn sờ thử xem, lúc ấy bị cảm xúc ngượng ngùng bao phủ, không biết không xấu hổ mở miệng, không cần nói chạm vào thực tiễn.

Mạnh Đình rất nhanh thì bị túm lấy, tay cậu bị Yến Tuy ủ tại lồng ngực. Cả người Mạnh Đình lập tức cứng đờ, rất lâu mới chớp chớp mắt, tiếp đó mới cảm nhận được trong lòng bàn tay trái tim thuộc về Yến Tuy đập từng nhịp mạnh mẽ, loại cảm này rất kì lạ, nhưng bị người nắm chặt vẫn là rất xấu hổ.

Mạnh Đình nhấc người lên, một nụ hôn chào buổi sáng rơi xuống trán Yến Tuy: “Yến Tuy, buổi sáng tốt lành.”

Cậu nói xong rút tay mình ra, không rút ra được, lực chuyển dời chú ý không thành công.

“Cảm giác như thế nào?”

“Yến Tuy buông tay đang bụm lấy tay Mạnh Đình, nhéo nhéo đôi má mềm mại của cậu.

Mạnh Đình chớp chớp mắt, nói đúng sự thật: “Sờ…rất thích.”

Cậu chưa từng sờ người khác, nhưng tất cả cảm giác đều nói cho cậu biết, tiếp xúc với Yến Tuy, cậu không có bất kì bài xích nào, thậm chí càng ngày càng thích.

Cậu nói xong thì duỗi tay ra quang minh chính đại sờ mấy cái, mới xác nhận với Yến Tuy: “Anh là người của tôi, tôi có thể sờ, đúng chứ.”

“Ừm.” Yến Tuy trả lời, giữa hai đầu lông mày nhiều thêm một chút không biết làm sao, Mạnh Đình sợ là khó có thể lĩnh hội cực khổ kiềm chế, vẫn luôn tự ý nâng cao cực hạn anh cần phải nhẫn nại.

Hai người ở trên giường dính nhau một lát, thì vẫn giống như thường ngày chạy bộ dắt chó đi dạo, ăn sáng, sau khi ăn xong Yến Tuy không lập tức trở về lầu đổi quần áo đi công ty, anh đi đến bên sofa ngồi xuống, duỗi tay ôm vai Mạnh Đình đang ôm Mao Cầu.

“Tôi bảo Cố Lãng giúp tổ chức một buổi tụ tập, đều là những người trong vòng bạn bè tôi, địa điểm buổi tụ tập ở bên cạnh bờ biển ngoại ô phía tây, chúng ta hai giờ xuất phát, em thích chúng ta ở lại một đêm, không thích chúng ta sớm chút trở về.”

Lúc Yến Tuy nói chuyện, Mạnh Đình đang nhìn anh, Yến Tuy nói xong, Mạnh Đình hơi suy tư một lát mới gật đầu.

“Vậy tôi lát nữa mang Mao Cầu và Đại Hoàng đi sở thu nhận.”

Cậu còn nhớ kĩ lời Chân Hàm, mỗi ba ngày phải mang Mao Cầu và Đại Hoàng trở về tái khám, hôm nay chính là ngày thứ ba chúng nó đến Yến trạch.

Yến Tuy vẫn đang ôm cậu không đứng dậy, Mạnh Đình lại tiếp tục nói: “Tôi nhớ đường, anh bận thì anh đi đi.”

Thật ra Yến Tuy cảm thấy gọi điện thoại bảo Chân Hàm đến thì được rồi, nhưng tính cách của Mạnh Đình hình như không thích làm phiền người khác, hôm đó Lý Dập sáng sớm đến khám bệnh cho cậu, cậu đều nghiêm túc nói một câu cảm ơn.

“Được, nhưng bảo Triệu Binh đi theo em, tôi mới yên tâm.”

Mạnh Đình ngoan ngoãn gật đầu, tuy cảm thấy không phải rất cần thiết, cũng không từ chối ý tốt của Yến Tuy.

Yến Tuy lại ngồi với Mạnh Đình một lát, anh đứng dậy lên lầu, nhưng vẫn là không đi công ty, mà là đến thư phòng, sáng sớm anh ở trong thư phòng làm việc.

Không bao lâu, Vương Phong cũng đến rồi.

“Sắp xếp hành trình, sau hôn lễ tôi muốn có thời gian bảy ngày rảnh rỗi.”

Vương Phong hoàn toàn không ngờ đến Yến Tuy vì cái gì sẽ yêu cầu thời gian bảy ngày rảnh rỗi, nhưng hắn vẫn là gật đầu: “Vâng.”

Hắn vẫn đang suy nghĩ, Yến Tuy liền tự mình cho hắn đáp án.

“Cậu nói du lịch ở trong nước tốt hay là nước ngoài tốt?”

Vương Phong nghe vậy ở trong lòng kéo dài một hàng dấu chấm, đây là du lịch cái gì, lúc này rõ ràng là du lịch tuần trăng mật, tuyệt đối không ngờ đến Yến Tuy cũng sẽ đuổi theo mốt như vậy.

“Trong nước cũng có nơi có cảnh sắc đẹp, nhưng luận về tự tại vẫn là nước ngoài tốt hơn, nếu không…anh hỏi Mạnh công tử thử xem?”

Yến Tuy không quyết định được, vẫy tay, bảo Vương Phong trước bắt đầu sắp xếp hành trình cho anh rồi hẵng nói.

Anh cho rằng vấn đề này hỏi Mạnh Đình có bao nhiêu dư thừa, Mạnh Đình ngoại trừ trấn Đông Lâm, chỉ sợ ở Hải Thành cũng không thấu triệt, trong nước nước ngoài đối với cậu mà nói không có gì khác nhau.

Nhưng ý nghĩa du lịch tuần trăng mặt vẫn luôn không giống, yêu cầu cẩn trọng, Mạnh Đình thích, sau này anh có thể thương xuyên mang cậu ra ngoài chơi.

Đương nhiên, anh có cách nghĩ này không phải anh bỗng nhiên liền từ đồ cổ hủ biến thành nhân sĩ lãng mạn, sáng hôm qua trước khi anh đến công ty, trước đi gặp bác sĩ tâm lý Lý Dập giới thiệu, anh và hắn ta nói chuyện gần hai giờ.

Ngay cả bác sĩ cũng nói tình huống của Mạnh Đình không thể vội vàng, nhưng mang cậu ra ngoài nhiều, khai phá tầm nhìn, thả lỏng tâm tình vẫn là có lợi.

Yến Tuy cân nhắc một hồi, tuần trăng mật này từ trong thơ ca nhảy vọt ra, nhưng rút ra thời gian trống bảy ngày cũng có ý nghĩa là trước hôn lễ và sau du lịch khoảng thời gian này anh sẽ rất bận rộn.

Như thế anh mới không nhất định phải đi theo Mạnh Đình mang hai vật nhỏ đến sở thu nhận.

Bệnh viện thú cưng này của Chân Hàm kinh doanh cũng ổn, bộ phận thẩm mỹ mở từ tám giờ sáng đến tám giờ tối về cơ bản không có thời gian rảnh rỗi, rất nhiều người mang thú cưng đến phải sớm hẹn trước.

Nhưng việc đặt hẹn này là do hai em gái ở quầy lễ tân phụ trách, như thế nào cũng không thể phiền đến bản thân Chân Hàm, nhưng hôm nay hắn thật sự bị “hẹn trước”.

“Chị dâu cậu một lát nữa sẽ đến.”

Tin nhắn này của Yến Tuy vừa đến, một tin nhắn khác lập tức lại gửi đến.

“Quản tốt tay của cậu.”

Chân Hàm nhìn chằm chằm hai tin nhắn này hồi lâu, rồi cười “khà khà”.

Tiếng cười mang theo lạnh lùng Yến gia chỉ có mỗi hắn có, hai nam y tá đi ngang sofa chỗ hắn ngồi da đầu hơi kéo căng, hơi bị doạ sợ.

Lại nói hiện tại sớm như vậy, nên không có người tìm chết đi đụng vào đồ của viện trưởng bọn họ mới đúng.

Hắn không đợi quá lâu, Mạnh Đình một tay ôm Mao Cầu, một tay dắt Đại Hoàng, phía sau còn có Triệu Binh mặc đồ đen cao to cường táng đi theo sau.

“Xin hỏi ngài có hẹn trước không?” Em gái ở quầy lễ tân mỉm cười hỏi Mạnh Đình một câu, cậu mang theo chó mèo đến, làm cái gì rất dễ đoán.

Mạnh Đình lắc đầu, dư quang quét qua bốn phía: “Tôi tìm Chân Hàm, tôi là chị dâu cậu ta.”

“Chị dâu…” Thanh âm của em gái ở quầy lễ tân không thể khống chế được có chút kì lạ… chính là hiện tại nam nam kết hôn được pháp luật thừa nhận, cũng rất ít đàn ông sẽ trịnh trọng gọi bản thân như thế, huống chi Mạnh Đình thoạt nhìn thật sự không lớn, chẳng hề giống nhân sĩ đã kết hôn.

Mạnh Đình không am hiểu nói chuyện với người khác, nhất là loại sinh vật “em gái”, tâm tình của các cô rất dễ bị kích động, giống như việc cậu nói có cái gì trầm trọng, cậu không nói sai, Chân Hàm là em họ Yến Tuy, cậu cũng là chị dâu của cậu ta rồi.

“Có chứ?” Cậu do dự truy hỏi một câu.

“Tôi có, chị dâu đến rồi, vào đi.” Chân Hàm ở cửa sổ khu tiếp khách nhìn thấy Mạnh Đình, cho dù Yến Tuy không gửi hai tin nhắn kia, hắn cũng không thể nào tiếp đón cậu không chu đáo được, hắn vẫy tay với em gái quầy lễ tân, ý là để hắn đến tiếp đãi Mạnh Đình.

Mạnh Đình thở ra một hơi, gật đầu, đi theo Chân Hàm.

Sau đó chính là một loạt kiểm tra đối với Mao Cầu và Đại Hoàng, Chân Hàm tuyệt đối là bác sĩ thú y chuyên nghiệp, đối với chó mèo rất có nghề, nhưng có những chỗ vẫn là yêu cầu người phối hợp một tay, vốn muốn để cho hộ sĩ vào, nhưng Mạnh Đình làm rất tốt, hắn cũng không gọi.

“Tụi nó thích cậu.”

“Ừ, tui cũng thích chúng nó.”

Mạnh Đình duỗi tay sờ qua sờ lại Đại Hoàng, Đại Hoàng cọ cọ tay Mạnh Đình, rất hưởng thụ sự vuốt ve của cậu.

“Miệng vết thương hồi phục rất nhanh, tầm một tháng nữa thì có thể khỏi hẳn.”

Chân Hàm nói xong lại nhìn về phía chân Mao Cầu ở trong lồng bên cạnh chân Mạnh Đình: “Mao Cầu sẽ chậm hơn chút, đoán chứng phải hai ba tháng.”

Chính là hắn cũng nghĩ không thông Mạnh Đình sao sẽ đặt cho mèo con cái tên Mao Cầu như thế, lẽ nào kì vọng nó tương lai, mộc rất nhiều lông, ăn thành quả bóng? Đừng nói, Mạnh Đình thật sự là nghĩ như vậy.

Mạnh Đình nghe vậy nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi, chúng tôi không vội, có thể khoẻ thì được.”

Chân Hàm nghe vậy khoé miệng nhếch lên, cho dù là cười, là một bác sĩ có một vài phương diện tương thông, hắn lần đầu tiên gặp Mạnh Đình thì cảm thấy cậu có vấn đề, không phải vấn đề cậu lòng dạ khó lường hoặc có uy hiếp với Yến Tuy, mà là vấn đề bản thân cậu không hoàn toàn khoẻ mạnh.

Loại vấn đề này có thể lớn có thể nhỏ, vốn hắn là vì Yến Tuy mà để ý, nhưng hai lần tiếp xúc, nhưng lại khiến hắn rất ngạc nhiên.

Mạnh Đình có thể bình thường trao đổi với người khác, đối với bên ngoài chỉ biểu hiệu có chút quái gở, thỉnh thoảng chậm hai nhịp, cũng không phải vấn đề gì không thể khoan dung.

Mạnh Đình ôm Đại Hoàng từ trên giường nhỏ xuống, đeo vòng cổ lên cho nó, an ủi một chút, lại từ trong lồng ôm ra Mao Cầu, cậu lúc này mới đứng thẳng người nhìn về phía Chân Hàm: “Cảm ơn.”

Cậu nói xong muốn mang Đại Hoàng và Mao Cầu rời đi, nhưng bị Chân Hàm gọi lại.

“Cậu chờ một chút, cậu mang Đại Hoàng Mao Cầu ở bên ngoài đợi một lát, tôi thay đồ cùng với cậu đến Yến trạch, buổi trưa lại cùng nhau đi biển.”

Mạnh Đình chớp chớp mắt, giống như mới kịp phản ứng Chân Hàm cũng là một thành viên trong nhóm bạn của Yến Tuy, trong đám người tụ tập cũng có hắn.

“Tôi có thể đợi.”

Mạnh Đình không thể nghĩ ra lý do và điều gì cần thiết để từ chối, cậu dắt Đại Hoàng, ôm Mao Cầu, đến bên ngoài.

Không lâu lắm, Chân Hàm thật sự cùng cậu đến Yến trạch.

Yến Tuy đứng ở bên cạnh cửa sổ nghe nhận điện thoại, xa xa thì nhìn thấy hai người nói chuyện từ cửa lớn đi đến, anh bảo Chân Hàm quản tốt tay của hắn, nhưng lại quên bảo hắn quản chặt miệng, người kia khó khăn tìm được Mạnh Đình bằng lòng nghe hắn nói chuyện, còn không thể nói cho đã.

Chỉ có điều Yến Tuy không đoán được, Chân Hàm nói không phải cái khác, mà là nói những điều kì lạ và lịch sử đen của anh không thể để cho người biết.

“Cậu đừng thấy tướng mạo anh ấy có bao nhiêu chính trực, thật ra là một người lòng dạ hiểm độc, lúc nhỏ tôi và Cố Lãng không hiểu chuyện phải thay anh ấy gánh bao nhiêu oan ức.”

Mạnh Đình ngước mắt nhìn Chân Hàm nhưng lại là bộ dáng không tin tưởng, mà cậu ăn nói vụng về, cũng không suy nghĩ ra nói lời đanh thép gì có thể bảo vệ người, cậu cường điệu: “Không có, Yến Tuy rất tốt.”

“Chà, đó là cậu không biết, cậu nghe tôi nói đi.”

Ba la bô lô… Yến Tuy lúc chín tuổi mang theo họ phá nát ruộng hoa của ông cụ Tăng ở bên cạnh đang khai hoang, cuối cùng hắn và Cố Lãng đều bị đánh, chỉ có Yến Tuy không có việc gì, còn được ông cụ Tăng tặng bánh bột ngô ăn, còn khen ngợi một hồi.

Tuy Chân Hàm nói có đầu có đuôi, có nội dung tình tiết có thanh hiệu, bộ dáng rất khiến người tin tưởng, nhưng Mạnh Đình vẫn là cảm thấy Yến Tuy tốt.

“Ồng cụ Tăng cũng cảm thấy Yến Tuy tốt, tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Cảm tình những thanh âm tố cáo của Chân Hàm chẳng hề được quan tâm, đều bị Mạnh Đình tự động xem nhẹ.

Chân Hàm đã cảm nhận được cảm giác Mạnh Kỳ cho đến bây giờ đối mặt với Mạnh Đình điều muốn hộc máu, gân của cậu chính là thẳng, đã xác nhận cái gì rất khó thay đổi, muốn dễ dàng lây động hình tượng Yến Tuy trong lòng cậu là rất khó.

“Còn có, mỗi lần tụ tập anh ấy không đánh mấy người, thì không vui vẻ, là phần tử cực kì cực bạo lực.”

Mạnh Đình thật ra rất không thích người khác nói xấu Yến Tuy, cậu phồng má, lắc đầu, vẫn nghĩ không ra ngoại trừ đánh nhau thì không có biện pháp khác, dư quang quét qua bốn phía, bỗng nhiên chăm chú nhìn Yến Tuy đứng ở trước cửa sổ nhìn bọn cậu, những phiền muộn từ trong đầu cậu tán đi.

Cậu thả vòng cổ của Đại Hoàng ra, vẫy tay về phía Yến Tuy, nụ cười mỉm trên mặt không tự giác càng sáng lạn hơn.

“Tôi biết, Yến Tuy rất lợi hại, các người khẳng định đánh không lại.” Trên mặt Mạnh Đình hoàn toàn là tự hào, vì Yến Tuy mà tự hào.

Cho nên bọn họ liền đáng bị đánh?

Chân Hàm xác định Mạnh Đình ngoan thì ngoan, nhưng không có tam quan chính trực hướng về phía trước, đối với Yến Tuy có một loại tin tưởng gần như mù quáng và sùng bái, chính là hắn mồm miệng nói lâu như vậy cũng không kéo được Yến Tuy từ trong lòng xuống thần đàn.

Đương nhiên sự thật cùng với lời nói của hắn cũng còn kém xa, Yến Tuy đánh người, là dạy dỗ mấy thằng nhãi gặp rắc rối, có lúc còn cùng với người nhà của bọn họ liên hợp trừng trị, không phát tiết ra tức giận thì không buông tha, đã không phải dùng một từ hung tàn là có thể miêu tả được.

Thời gian càng lâu, bọn họ trong đám đồng lứa này, không có mấy người không sợ hãi Yến Tuy, thực tế sau này anh càng ngày càng không thích cười, mỗi lần tụ tập anh cũng là một cái máy ướp lạnh danh xứng với thực, quả thực chính là mấy phát năng lượng nguyên tử đang hoạt động, uy lực khiến người kinh sợ.

Cũng không biết đã có Mạnh Đình, anh có thể hay không sát phong cảnh như vậy một chút.

Thấy được Yến Tuy, Mạnh Đình cũng không muốn nghe Chân Hàm nói chuyện nữa, cậu tăng nhanh bước chân đưa Đại Hoàng trở về ổ chó của nó, Mao Cầu đặt lên sofa, muốn đứng thẳng lưng lên lầu tìm Yến Tuy, mà người cậu muốn tìm đã đang đi xuống cầu thang rồi.

“Chúng tôi về rồi.” Mạnh Đình đợi Yến Tuy đến gần, lập tức đưa tay mình ra ngoài.

“Ừ.” Yến Tuy trả lời, xoa tóc Mạnh Đình: “Vất vả rồi.”

“Không cực khổ.” Mạnh Đình lắc đầu. Đã sáp đến trong ngực Yến Tuy cọ cọ người, hoàn toàn quên mất Chân Hàm cùng theo cậu một đường trở về.

Chân Hàm cũng không phải thật không có ánh mắt như vậy, ở bên cạnh cửa sổ xa xa hắn đã tiếp nhận được cảnh cáo của Yến Tuy, hắn đưa lưng về phía họ ngồi lên sofa lẩn tránh, đợi Yến Tuy và Mạnh Đình thân mật đủ rồi, hai người dắt tay nhau đi qua, hắn mới nói.

“Tôi đến cọ cơm, đợi lát nữa lại cùng nhau đi.”

Hắn nói xong bỗng nhiên thò người ra: “Má Vương, đừng quên cơm của con, con muốn ăn chân gà kho tàu.”

Hắn nói xong thì nhìn về phía Mạnh Đình: “Từng ăn chưa? Tay nghề nấu cơm của má Vương rất tốt.”

Mạnh Đình nhìn hắn một cái, lại xoay đầu cười mỉm với má Vương, rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, nhưng món cà hầm của má Vương ăn rất ngon.”

Đồ tham ăn gặp đồ tham ăn vẫn là rất có chuyện để nói, Chân Hàm ăn khắp mỹ thực trong và ngoài nước, chỉ nói đến cà, hắn liền biết bảy tám cách hầm, trong chốc lát miệng lưỡi lưu loát, ánh mắt Mạnh Đình cũng dần trở nên sáng ngời, thèm ăn.

Ánh mắt Yến Tuy mang theo ý lạnh lướt qua trên người Chân Hàm, nhân lúc cuộc nói chuyện của bọn họ có khe hở, bàn tay anh xoa đầu Mạnh Đình nhỏ giọng hỏi: “Em ở chỗ này xem tivi, hay là theo anh đi thư phòng?”

Mạnh Đình nghe vậy thì không quan tâm thảo luận ăn uống với Chân Hàm nữa, cậu ngước mắt nhìn Yến Tuy, nghiêm túc nói: “Tôi theo anh, chính là sợ tôi sẽ làm phiền đến anh.”

“Sẽ không.” Con mắt Yến Tuy dần trở nên ấm áp, sau đó anh dắt người rời đi.

Chân Hàm như vậy muốn thăm dò cái gì, Yến Tuy còn có thể không biết?

Thế nhưng tiến triển của anh và Mạnh Đình xa hơn bọn họ nghĩ, thậm chí so với dự đoán của bản thân anh cũng nhanh hơn, hoàn toàn nhanh đến bất ngờ. Anh chú ý Mạnh Đình bị người khác tận lực chiếm cứ nói chuyện, thì cũng không muốn che giấu nữa.

Chân Hàm ngẩng mặt bốn năm mươi độ rất lâu, bỗng nhiên lại cười, thanh âm “há há há” không ngừng ở trong phòng khách.

Lúc sinh thời, hắn vậy mà thật sự có thể nhìn thấy bộ dáng Yến Tuy ăn dấm, ừm, có thể lại đăng stt trong vòng bạn bè.

5 bình luận về “Sủng hôn hào môn_chương 29”

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.